Em biết không? Không biết bao nhiêu lần anh nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện.
Anh ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau...
Anh ước rằng anh sẽ mãi là người lau khô những giọt nước mắt lăn trên má của em, sẽ luôn là người cùng em chia sẻ niềm vui, nỗi buồn.
Và em ơi... Điều ước quan trọng nhất là gì em biết không?
Anh ước rằng em sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để anh được là người hạnh phúc thứ hai sau em.
Em ơi... Giá như những lúc ngồi cùng em, thời gian cứ kéo dài mãi...
Giá như anh có thể bước vào tâm hồn em, giá như anh có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh em trong tâm trí, giá như anh có thể mơ về em hằng đêm.
Giá như anh biết em nghĩ gì về anh...
Giá như có em ở đây.
Giá như em là con mắt phải còn anh là con mắt trái thì mình sẽ mãi ở bên nhau, chẳng có con mắt thứ 3 nào cả.
Giá như thế gian này là một buổi hoàng hôn, em là mặt trời và anh là biển rộng.
Giá như anh chẳng bao giờ phải hoài nghi về câu chuyện cổ tích, Hoàng tử lấy vợ và Công chúa lấy chồng. Sẽ chỉ có những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội.
Giá như chúng ta hiểu nhiều hơn về những điều chúng ta biết, rằng mọi dòng sông đều đổ về một biển nhưng không phải dòng sông nào cũng sâu, cạn như nhau.
Và em ơi, giá như anh có thể biến mọi cảm xúc thành lời, giá như anh có thể gửi lời yêu thương vào gió. Giá như yêu thương không bao giờ phải là ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân qua.
Giá như thế gian chỉ có một ngôi nhà để chúng ta có chung ô cửa sổ, chung cửa đi và chung một mái nhà.
Giá như em biết, có những điều giản đơn chẳng thể nói thành lời.
Giá như anh chẳng bao giờ phải ngần ngại mỗi khi nhìn sâu vào đôi mắt em. Không phải đắn đo một điều gì đó vô tình.
Giá như em đừng bao giờ nghĩ rằng Thi sĩ biết làm thơ bởi vì thế mà họ mơ rất giỏi, giá như em đừng bao giờ nghĩ rằng nhà văn biết viết truyện bởi vì thế mà họ bịa rất tài. Anh có thể là một Thi sĩ, một nhà văn hay một người viết kịch hoặc chẳng là ai cả.
Anh có thể tô màu lên những điều nhợt nhạt của cuộc sống nhưng dường như trái tim anh lại là điều mà chẳng bao giờ anh có thể viết thành lời. Đơn giản vậy thôi...!
Anh yêu em...!
Và giá như có một sự đọc ngược lại để đừng bao giờ có một dấu chấm sau tất cả những điều được viết ra từ những nỗi niềm vô hạn.